wap tổng hợpgame avatar mod by wapvip.pro và các bản game khác nhưninja,army mới dược cập nhật.
Mặc dù bố đã dặn nhưng tôi vẫn chạy đôn đáo nhờ người quen tìm xem tung tích của hai người ở đâu. Trong khi đó, tôi và bố phải sống những ngày không có phụ nữ. Nhà cửa bừa bộn không ai dọn dẹp. Bố tôi đành gác lại mấy vụ chơi cờ, làm thơ để ở nhà dọn rửa. Tối nào tôi về, bố tôi cũng than mỏi lưng, chùn gối. Tôi và bố cũng phân công một người cho quần áo vào máy giặt, người kia sẽ rút và gấp quần áo. Tôi không biết cách dùng máy giặt, lại còn đổ bột giặt vào cùng ngăn nước xả vải. Còn bố tôi thì mải đi đánh cờ nên không kịp rút quần áo lúc trời mưa. Quần áo mấy ngày mới dồn lại giặt còn bị ngấm mưa. Báo hại hôm sau tôi không có quần áo mặc đi làm, phải mượn tạm bộ complet cũ của bố tôi trông rộng thùng thình lại già khú.
Bình thường chuyện nấu nướng đều do mẹ và vợ tôi lo hết. Nay bố con tôi có vào bếp cũng chẳng biết nấu thế nào. Bố tôi bảo: “Không có cơm thì ăn cơm hàng, lo gì”. Gia đình tôi có thói quen ăn cơm sớm nhưng giờ sáng hầu như không có hàng cơm nào bán, chủ yếu là bún cháo phở. Hai bố con không còn chọn lựa nào khác đành ăn những thứ này nhưng tôi thấy không đủ no, đến tầm 10h sáng là bụng đã lại réo sùng sục. May là đến bữa tối, tôi và bố được hưởng thụ những tháng ngày “đời sống cao” ở nhà hàng, đủ thứ sơn hào hải vị. Tuy nhiên, thỉnh thoảng bố tôi vẫn nhỡ miệng nhận xét: “Bọn này không biết nấu đúng kiểu nhỉ, phải cho cả riềng như mẹ mày vẫn nấu chứ”, “Mẹ mày nấu món này đậm đà chứ không nhạt thếch thế này”… Chi phí ăn uống ở nhà hàng không phải là ít nên sau chuỗi ngày “thả cửa”, bố tôi bảo: “Giờ ít tiền thì mình ăn cơm bụi”. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp nhưng đến ngày thứ ba, bố tôi ăn phải thức ăn ở hàng cơm bụi đã bị thiu nên bị tiêu chảy và phải nhập viện.
Khi tôi còn đang lo cuống cuồng sức khỏe của bố thì vợ tôi đã đem cháo đến viện. Thì ra, mẹ tôi đã cùng vợ tôi đến thuê nhà một bà bạn của mẹ tôi. Tuy nhiên, hai người vẫn dõi theo từng động tĩnh của bố con tôi. “Mẹ vẫn giận nên không vào thăm bố, chỉ nấu cháo bảo em đem vào thôi”, vợ tôi nói. Tiễn vợ tôi ra sân bệnh viện, tôi bảo: “Em tha lỗi cho anh. Anh sẽ sửa chữa sai lầm. Để anh với bố đến đón mẹ với em về, chứ không có hai người bố con anh sống khốn khổ lắm”. “Em không biết đâu. Anh với bố làm thế nào mà thuyết phục mẹ chứ mẹ vẫn giận lắm”, vợ tôi đáp.
Mẹ tôi vẫn đều đặn gửi cháo đến cho tới lúc bố tôi khỏi hẳn. Tôi mua một bó hoa thật to, rồi chở bố đến nhà thuê. Tôi giúi bó hoa vào tay bố, đẩy ông tiến lại phía mẹ. “Bà về nhà với bố con tôi đi. Hoa này tặng cho bà đấy”, bố tôi ngượng nghịu nói. Mẹ tôi vênh mặt đáp: “Ngày gì mà tặng hoa thế này?”. “Ngày Phụ nữ Việt Nam 20-10”. “Ô, thế không phải là ngày vớ vẩn à”. “Không, không hề vớ vẩn”. “Thế phụ nữ chúng tôi có phải là hạng 2 không”. “Không, phụ nữ là nhất!”. Cả bốn người trong gia đình tôi cười vang, báo hiệu ngày sum họp đã trở lại.